Hởi ôi!
"Giặc đến nhà đàn
bà phải đánh"
Tổ quốc lâm nguy , lời vẫy gọi
thiêng liêng
"Thề chưa hết giặc chưa về
quê hương".
Nhớ linh xưa!
Tuổi 18 hừng hực sức trẻ
Vốn nhu mì, cần kiệm chỉnh chu
Sáng sáng đèn sách, lúc
rảnh rỗi, giúp thầy u xếp gạch, đun lò
Chiều thi thoảng cùng bạn bè
vui, thả diều, bóng banh, chơi khăng, đánh đáo.
Lọ việc xóm, việc làng chu
toàn, không khách sáo
Trong ngõ, ngoài thôn nhời nhẽ
kiệm từ
Mối tình đầu e ấp, chiếc mùi
soa trao vội, chưa dám cầm tay
Nghĩa mẹ, ơn thầy mới
bồi đắp, chảng bao lăm.
Khá thương thay!
Đất nước gọi lên đường, Anh
cùng bạn bè xin ứng
Dòng huyết thư, chắt tâm can
tranh nhau viết vội
Để sớm lên đường, xúng xính áo
Tô Châu
Binh đoàn mũ sắt xuất kích từ
phố Nỉ
Xẻ dọc Trường Sơn xuyên núi
thảm, rừng sâu
Ngã ba Đông Dương các Anh về
đánh Mỹ
Đỉnh Chư Tan vẫy gọi bước quân
hành
Ôi!
Kèn xung trận vang rừng Xà Nu
bừng tỉnh
Giáp la cà "Lính mũ
sắt" Bắc Việt, chọi" Anh cả đỏ " Hoa Kỳ
Giờ lui trận, trong hầm sâu nắm
cơm đùm để dành nuốt vội
Khói bụi chiến trường, đầu
súng, trăng treo
Rồi đạn réo, bom rơi liên hồi
rung chuyển
Một khắc sa trường, rằng sống -
chết, cuộc chơi
Đồng đội tả tơi, mỗi người một
nẻo
Anh âm thầm lưng tựa vách, đầu
gối B bốn mươi
Nhưng nghĩ rằng!
Vốn sinh ra từ đất, Anh lại về
với đất
43 năm chảng còn gì
được, mất
Cuộc chiến hơn thua đồng đội đã
gánh giùm
Ôi thôi thôi !
Ngày tiễn anh đi, Mẹ đầu xanh
tuổi trẻ
Nay đón Anh về, tàu lá úa
cong queo
Đất nước hai đầu, kẻo kẹt
chiếc đòn xeo
Sao gánh nổi bầu
lệ đầy tràn bao năm, ngấm sâu lòng mẹ
Ôi !
Triệu triệu sinh linh vẫn
còn đâu đó
Các Anh không về lòng Mẹ sao
yên
Mỗi khi ngắm nhìn bao nấm mộ
không tên
Câu hỏi lớn, lửng lơ còn bỏ ngõ
Hởi ôi! thương thay
Đỉnh Chư Tan đạn bon cày
xới
Đất Sa Thầy vời vợi bóng hình
Anh
Một nén hương trầm thay lời
tiển biệt
Mong hồn Anh siêu thoát cỏi
vĩnh hằng.
Có Linh xin hưởng.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét