Thơ Truyên Tản văn

Thứ Tư, 17 tháng 7, 2013

Tình với đất



Thủa sinh ra nước nhà hết giặc
Mẹ bảo đời con khốn khó đã qua rồi
Đất nước hai miền, tưởng được thảnh thơi
Bát cơm độn, sắn khoai tràn miệng bát

Lưng trâu, con vênh mặt, nghêu ngao câu hát
" Dân có ruộng dập diù hợp tác
Lúa mượt đồng ấm áp làng quê
Ngày một, ngày hai đổi đời nhờ mùa về nặng hạt

Và lớp lớp cha anh lại nghe theo lời Bác
Bỏ cuốc cày xung trận lần thứ hai
Mong kéo non sông sớm về một mối
Và mẹ lại còng lưng sớm tối đợi con về

Mẹ chỉ đón chiếc khăn tang quấn tròn trên đầu bạc
Gò má nhăn nheo theo vết lệ hằn
Cuộc chiến qua đi, người còn kẻ mất
Ngắm non sông lòng mẹ cũng nguôi dần

Nhưng bổng từ đâu mây mù cuộn đến
"Giấc mơ con đè nát cuộc đời con"
Lợi ích nhóm băn vằm xã tắc
Cha lại trằn trọc,  tìm kiếm nguồn cơn

Một Tiên Lãng tưởng rõ thiệt hơn
Bài học lớn chưa ngấm vào xương tủy
Chủ thuyết cao siêu chẵng bằng dân túy
Lạc nghiệp, an cư âu  vốn lẽ đời

Sinh từ đất, ai chẵng về với đất
Dưa hấu An Tiêm nhờ mảnh đất cắm dùi
Ông cha ta chẵng còn gì để mất
Khi thẻo ruộng cuối cùng bị cướp bởi dùi cui

Một công viên xanh, một Văn Giang hay Tiên Lãng
Một tấm lòng dân và niềm tin yêu Đảng
Một bàn cân, nặng nhẹ thiệt hơn
Ai hiểu cho ai ? chỉ Mẹ tỏ nguồn 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét