Thơ Truyên Tản văn

Thứ Ba, 16 tháng 7, 2013

Đứng ra nhìn về Tổ quốc


Con lại đứng xa nhìn về Tổ quốc 
Khi cha già xấp xỉ tuổi tám mươi 
Đất nước, non sông đã về một mối 
Sao lòng người vẫn thắc thỏm khôn nguôi 

Thủa con sinh, nước nhà chia cắt 
Sông núi chưa liền, nhưng lòng dạ sắt son 
Mẹ bảo con, nước nhà còn giặc 
Xẻ áo, nhường cơm, khoai sắn có nhau

 Đêm trằn trọc lòng dạ quặn đau
Chăn sui rách, che sao cho khẵm
Mẹ thức hoài, lệ nhòa khăn đẫm
Hòn vọng phu, phòng trống ngóng thinh không.
 
Thương bầy con, mẹ cố nén lòng
Vẫn mơ về một ngày tươi sáng
Vẫn một lòng sắt son với Đảng
Bởi một niền tin: bên lở, bên bồi
 
Rồi tuổi thơ nẩy mầm theo năm tháng 

Giặc dã qua đi, bom đạn vắng dần

Con lại được đến trường cùng chúng bạn 

Miệt mài đèn sách, mong báo đáp mẹ cha.

Con đã lớn lên theo từng trang sách
Mẹ dạy con phải yêu nước, thương nòi
Mẹ dạy con phải biết nói, biết cười
Biết trái - phải; biết phân ưu thiện - ác

Bởi đạo làm người vốn vẫn vậy mẹ hiền ơi !

Nhưng tại sao, giờ ở muôn nơi ?
Cả nhân loại tôn thờ dân chủ
Ngay cả con vẫn thường ấp ủ
Đêm hằng mơ đất nước có nhân quyền.

Con tưởng cha vẫn đau đáu lời nguyền
Đỗi máu xương để giành quyền dân chủ
Cha vẫn ghét cay những loài muông thú
Sao bây giờ đến nông nỗi thế này cha

Biết bao giờ bão tố, can qua
Để đất nước hết mây mù hắc ám
Để dân không gọi quan lũ người ăn bám
Để con cháu ngẫng đầu với bè bạn năm châu




Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét