Thơ Truyên Tản văn

Chủ Nhật, 1 tháng 9, 2013

Gửi Cún nhớn của Bố



Nhân trước ngày trở dạ

Xưa Mẹ vượt cạn, mình Bố loay hoay ngoài phòng mổ
Lóng ngóng bọc tả lót sơ sinh, chạy quẩn chạy quanh
Cứ đi lại cho nổi lo bớt sợ
Nỗi sợ vẫn vơ cứ quấn chặt cỏi vô hình

Bởi quê mình, sinh nở nghỉ mà kinh
Nằm chềnh ềnh cho người ta rạch bụng
Ba bốn cô hộ lý đùa tung
Dãi thịt đen ngòm, vết tích lần sinh nở trước

Đỡ con ra, hai chân lộn ngược
Người tím ngắt, chẵng khóc nên lời
Cô y tá phát vào mông một cái
Con oe oe, niền vui bỗng vỡ òa

Nay con vượt cạn có mẹ, có chồng
Có cả đại gia đình anh chị, bố mẹ ngóng trông
Có cả nền Y học nhất, nhì thế giới
Con có tất cả mà bố vẫn nặng lòng

Giá như thế giới này không cách núi trở sông
Để Bố được bên con, đau thay khi vượt cạn
Để con có thêm một người bên con làm bạn
Vợi bớt cơn đau khi trở dạ ngày sinh

Giá con tôi như đóa hoa Quỳnh
Nở nụ xòe lúc nửa đêm về sáng
Rất nhẹ nhàng như bình minh hé rạng
Như trời sinh voi, sinh cỏ vậy thôi

Để nay mai tôi được nựng cháu tôi
Cháu ông ngoan không làm khổ  mẹ
Như mẹ cháu ngày xưa, làm bà khổ thế
Cháu nhoẻn miệng cười, thương, thương quá là thương!
                       Lào , ngày 26 tháng 8 năm 213

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét