Móng Rồng
Thơ Truyện Tản văn Chuyện bốn phương
Thứ Ba, 3 tháng 9, 2013
Trực chiến khi con Vượt cạn
Ôm Láp Tốp Bố ngồi trực chiến
Bụng dạ nôn nao, thấp thỏm đợi chờ
Ba giờ sáng Mẹ bảo con trở dạ
Chưa đau liên tục, nên vẫn ở nhà
Bẵng mấy phút, mạng im bặt không kết nối
Bố thẩn thờ chong gối, đợi tin qua
Chín rưởi sáng Bố gọi về nhà
Hỏi Anh cu hình như Em đã đẻ
Anh bảo đâu, con đang mong tin mẹ
Ảnh trên Fây David tải chơi mà
Bố gật gù à ra là thế
Bới không gian vời vợi phải đợi chờ
Trưa chập chờn bố tưởng là mơ
Tiếng chuông đổ , bố vồ lấy máy
Bố biết ngay Cu Hiếu gọi đầu dây
Mẹ điện về, Bố lồm cồm ngồi dậy
Mở Fây ra , cháu tôi, đã thấy
Ôi thiên thần bé nhỏ của ngoại đây
Ôi diệu kỳ bụ bẩm hai ngón tay
Một chữ V, búp măng tre tròn trịa
Cháu đã chào đời , Ôi sinh linh nhỏ bé
Như mẹ cháu năm xưa Ông ẵm bế
Vẫn ầu ơ trên nôi trẻ trong chiều
Vẫn “ru hời, ru hởi, là ru….
Bên cạn Bố chống, bên su Mẹ chèo
Dù cho trăm núi nghìn đèo
Năm châu, bốn biển cũng theo nhau về
Dù cho cách trở sơn khê
Trăm năm con cháu chớ chê quê nghèo./
Chủ Nhật, 1 tháng 9, 2013
Chờ đợi và đợi chờ
Ôm Láp Tốp Bố ngồi trực chiến
Bụng dạ nôn nao, thấp thỏm đợi chờ
Ba giờ sáng Mẹ bảo con trở dạ
Chưa đau liên tục, nên vẫn ở nhà
Bẵng mấy phút, mạng im bặt không kết nối
Bố thẩn thờ chong gối, đợi tin qua
Chín rưởi sáng Bố gọi về nhà
Hỏi Anh cu hình như Em đã đẻ
Anh bảo đâu, con đang mong tin mẹ
Ảnh trên Fây David tãi chơi mà
Bố gật gù à ra là thế
Bới không gian vời vợi phải đợi chờ
Trưa chập chờn bố tưởng là mơ
Tiếng chuông đổ, bố vồ lấy máy
Bố biết ngay Cu Hiếu gọi đầu dây
Mẹ điện về, Bố lồm cồm ngồi dậy
Mở Fây ra , cháu tôi, đã thấy
Ôi thiên thần bé nhỏ của ngoại đây
Ôi diệu kỳ bụ bẩm hai ngón tay
Một chữ V, búp măng
tre tròn trịa
Cháu đã chào đời , Ôi sinh linh nhỏ bé
Như mẹ cháu năm xưa Ông bế
Vẫn ầu ơ trên nôi trẻ trong chiều
Vẫn “ru hời, ru hởi, là ru….
Bên cạn Bố chống, bên su Mẹ chèo
Dù cho cách núi trở sông
Năm châu, bốn biển luôn mong cháu về
Dù cho cách trở sơn khê
Trăm năm con cháu chớ chê quê nghèo./.
Gửi Cún nhớn của Bố
Nhân trước ngày trở dạ
Xưa Mẹ vượt cạn, mình Bố loay hoay ngoài phòng mổ
Lóng ngóng bọc tả lót sơ sinh, chạy quẩn chạy quanh
Cứ đi lại cho nổi lo bớt sợ
Nỗi sợ vẫn vơ cứ quấn chặt cỏi vô hình
Bởi quê mình, sinh nở nghỉ mà kinh
Nằm chềnh ềnh cho người ta rạch bụng
Ba bốn cô hộ lý đùa tung
Dãi thịt đen ngòm, vết tích lần sinh nở trước
Đỡ con ra, hai chân lộn ngược
Người tím ngắt, chẵng khóc nên lời
Cô y tá phát vào mông một cái
Con oe oe, niền vui bỗng vỡ òa
Nay con vượt cạn có mẹ, có chồng
Có cả đại gia đình anh chị, bố mẹ ngóng trông
Có cả nền Y học nhất, nhì thế giới
Con có tất cả mà bố vẫn nặng lòng
Giá như thế giới này không cách núi trở sông
Để Bố được bên con, đau thay khi vượt cạn
Để con có thêm một người bên con làm bạn
Vợi bớt cơn đau khi trở dạ ngày sinh
Giá con tôi như đóa hoa Quỳnh
Nở nụ xòe lúc nửa đêm về sáng
Rất nhẹ nhàng như bình minh hé rạng
Như trời sinh voi, sinh cỏ vậy thôi
Để nay mai tôi được nựng cháu tôi
Cháu ông ngoan không làm khổ
mẹ
Như mẹ cháu ngày xưa, làm bà khổ thế
Cháu nhoẻn miệng cười, thương, thương quá là thương!
Lào , ngày 26 tháng 8 năm 213
Thứ Năm, 1 tháng 8, 2013
Nhân vô thập toàn
Nhân vô thập toàn ai mà chẵng vậy
Gần trọn đời người bây giờ mới thấy
Giả dối, gạt lường âu lẽ thường thôi
Xã cho hết khỏi mang món nợ đời xuống hố
Gần trọn đời người bây giờ mới thấy
Giả dối, gạt lường âu lẽ thường thôi
Xã cho hết khỏi mang món nợ đời xuống hố
Chỉ trách những người suốt đời vẫn
sợ
Lo Bóng đè, Ma ám chẵng buồn kêu
Sống tròn vo chỉ biết ăn theo
Mặc thế gian buồn thiu cho Quạ mổ
Lo Bóng đè, Ma ám chẵng buồn kêu
Sống tròn vo chỉ biết ăn theo
Mặc thế gian buồn thiu cho Quạ mổ
Một Nguyễn Khoa Điềm chợ chiều gõ mõ
Thậm còn hơn khối kẻ buông chèo
Vợ chồng già còn có cái mà treo
Lo khối người rồi sẽ trần như nhộng
Thậm còn hơn khối kẻ buông chèo
Vợ chồng già còn có cái mà treo
Lo khối người rồi sẽ trần như nhộng
Mưa muộn về vẫn còn mần sống
Nắng hạn khô cằm, cỏ lại mướt xanh
Sông có khúc người ta có lúc
Hỗ chết ba năm quay đầu bao đời chả vậy
Nắng hạn khô cằm, cỏ lại mướt xanh
Sông có khúc người ta có lúc
Hỗ chết ba năm quay đầu bao đời chả vậy
Sám hối bây giờ may ra còn thấy
Dăm ba năm xanh cỏ một nấm mồ
Đúng với sai, thiện ác cũng làm ngơ
Không có lẽ đôi co cùng thiên cổ
Trả trả hết trả không còn duyện nợ
Há may ra còn có ích cho đời
Âu thảng hoặc mua được những tiếng
cười
Chủ Nhật, 21 tháng 7, 2013
Chị Tôi
Tặng Chị Nguyệt- Mảnh
trăng cuối mùa
Thủa Chị sinh ra nước nhà còn giặc
Chập chững lên ba chị theo mẹ khắp vùng
Hết Hoàng Su Phù lại sang Quảng Bạ
Kẻo kẹt hai đầu quang gánh Bố oằn lưng
Theo cách mạng ngày
còn bập bẹ
Núi cao chạm mặt, ngoảng lại là quê
Bố mẹ gặp nhau phiên chợ tình Khau vai chiều xế
Để quá nữa đời người lại
bồng bế nhau về
Mười tám trăng tròn Chị trở lại cố hương
Đẹp nhất làng mặn mòi chất núi
Khuôn trăn g đầy, dấu
đáy nụ cười thương
Bao trai làng Đông, Đoài đeo bám chị
Gái thôn Tiền đoan trang thùy mị
Bông hoa rừng tỏa ngát hương quê
Nử tú, nam thanh lại lên đường đánh Mỹ
Rồi Chị lại về Bắc Hưng Hải quai đê
Tuổi đôi mươi duyên số trời xe
Anh gặp chị trong mối tình sơn nữ
Trai làng Đông thầm trộm gái thôn Tiền
Để nặng lòng đeo đẵng suốt bách niên
Và anh lại lên đường theo theo tiếng gọi thiêng liêng
Chị lại tảo tần sớm hôm nuôi con ăn học
Vui khổ tháng ngày, giọt đắng nuốt vào trong
Hạnh phúc lớn chưa một lần trọn vẹn
Con lớn ra đi , Chị vo tròn nong kén
Rồi cạn dần như ngọn
nến giữa thinh không
Gái lớn lấy chồng bệnh tật đèo bồng
Anh chị lại tựa lung vượt qua cơn khó
Đến bây giờ chị tôi nằm đó
Hạnh phúc đơn côi chị gánh một mình
Giữa cỏi thiên thai chói lòa rực rỡ
Ngự tòa sen, Chị mãi lung
linh.
Trọng Hiến , 2 thnags 7 năm 2013
Thứ Tư, 17 tháng 7, 2013
Mùa gieo hạt
Một năm hai ba lần gieo hạt
Mần nụ đâu chẵng thấy, giống lép mất rồi
Bác nông dân một nắng hai sương nhẫn nại
Cây cỏ lau lách đua nhau mọc ngút trời
Một cánh đồng hoang ngụ toàn dã thú
Nhung nhúc hùm beo chực ăn sống nuốt tươi
Thương lũ cừu non, thương loài thỏ đế
Dăm cọng rơm khô, nhặt nhạnh rụng rơi
Trái đất tròn, ngôi nhà chung ngày càng chật chội
Người ta lên thiên đàng chẵng cần ai chỉ lối
Mà Cuội kia vẫn nhởn nhơ đùa bởn với chị Hằng
Sao với ta, giấc mơ con ngày càng xa vời vợi.....
Mần nụ đâu chẵng thấy, giống lép mất rồi
Bác nông dân một nắng hai sương nhẫn nại
Cây cỏ lau lách đua nhau mọc ngút trời
Một cánh đồng hoang ngụ toàn dã thú
Nhung nhúc hùm beo chực ăn sống nuốt tươi
Thương lũ cừu non, thương loài thỏ đế
Dăm cọng rơm khô, nhặt nhạnh rụng rơi
Trái đất tròn, ngôi nhà chung ngày càng chật chội
Người ta lên thiên đàng chẵng cần ai chỉ lối
Mà Cuội kia vẫn nhởn nhơ đùa bởn với chị Hằng
Sao với ta, giấc mơ con ngày càng xa vời vợi.....
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)